NHỚ

Gần 1 năm kể từ khi tôi chính thức bước chân ra khỏi mái trường cấp 2, bắt đầu một cuộc sống mới. 1 năm qua, nhìn bề ngoài tưởng chừng như tôi đang rất hạnh phúc nhưng ẩn sau đó là cả một bầu trời tâm sự. Tôi chợt buồn chợt vui như cơn mưa mùa hạ năm nào ghé lại góc sân trường nay đã nhuốm đẫm màu kỉ niệm. Khi ánh nắng mặt trời khẽ lướt qua ổ cửa sổ là những lúc tôi  luôn nở nụ cười thật tươi, lạc quan, yêu đời. Nhưng mấy ai biết rằng, trong đó, không phải nụ cười nào cũng là cảm xúc thật của tôi. Có những nụ cười thoáng qua chỉ để khiến cho cuộc sống tôi bình yên hơn một chút. Cũng có những nụ cười chua chát nếm trải trong từng cơn uất ghẹn. Ở đây, tại nơi này, mọi người dường như rất hòa đồng và vui vẻ, ai cũng đối tốt với tôi cả. Nhưng sao đôi lúc, tôi lại cảm thấy bản thân mình lạc lõng đến nhường nào. Tôi chợt nhớ về những ngày tháng bên 2 đứa bạn thân, cùng khóc, cùng cười, cùng sống những phút giây chân thật nhất của một đời người. Bên nhau những ngày nắng, cạnh nhau những ngày mưa, cứ ngỡ như mãi sẽ không bao giờ xa lìa. Nơi tôi được sống là chính bản thân tôi. Đến bây giờ, mặc dù mỗi đứa một nơi, nhưng thật chất, chúng tôi chưa từng rời xa nhau. Chỉ là có những lúc muốn trở về ngày xưa, để mỗi ngày được gặp nhau, được cười vui bên nhau chứ không phải là những con chữ và màn hình điện thoại như bây giờ. Ngày hôm nay, bên những người bạn mới, tôi vẫn vui vẻ như thế, nhưng tiếc là họ không mang cho tôi một hạnh phúc tôi đã từng có, họ không phải bạn thân tôi. Trong những cuộc trò chuyện, tôi cảm thấy dường như mình bị tụt lại phía sau, trở thành người thừa thải. Những lúc như thế, tôi bỗng nhớ về những kỉ niệm cũ, dù 1 nhóm ba người nhưng chưa từng có một ai bị bỏ rơi. Có những chuyện, đến bản thân tôi cũng chẳng biết làm sao, như thế nào. Đêm nay, tôi lại cảm thấy bơ vơ, bất lực, tôi muốn có một người ở cạnh tôi, che chở cho tôi. Nhưng điều đó là không thể, tôi không dám, không dám để mình phải chịu tổn thương như cái cách tôi đã từng phải chịu một lần nữa. Nhắm mắt lại và ngẫm nghĩ, chắc cậu giờ đây cũng đã có một ngã rẽ mới cho riêng mình và không còn chút hồi ức nào về tôi nữa. Sao tôi lại không thể giống như cậu. Tôi cứ mãi nhớ về một góc sân trường, một dãy hành lang nơi mà tôi đã vô tình đánh rơi một nhịp tim lần đầu tiên… Vì cậu. Dù khóc, dù đau là thế, nhưng sao tôi vẫn xem đó là mảnh hồi ức đẹp đẽ nhất về tình yêu đầu tiên. Chàng trai thời niên thiếu của tôi, tôi không trách cậu đâu, nhưng có lúc tôi lại nghĩ rằng, nếu ngày đó cậu và tôi không gặp nhau, thì có lẽ, bây giờ tôi đã không phải mang nỗi ám ảnh về chữ yêu như thế, cũng có lẽ sẽ mau chóng để cậu biến mất khỏi tiềm thức tôi và đi tìm một hạnh phúc như cậu hiện đang có. Đêm nay, tôi mệt mỏi, buông lơi, muốn tìm một ai bên cạnh cũng không cam. Chẳng bù cho cậu, nay đã yên ấm, hạnh phúc. Thật đẹp quá, ngày xưa ơi! Phải chi, tôi có thể quay về một lần nữa để sống lại đoạn kí ức hạnh phúc, vô tư một thời nay đã xa. Tôi từng nghĩ sẽ giống như cậu, buông xuôi đi mọi thứ và xem như nó chưa từng xảy ra, để trái tim có cơ hội đập thêm một nhịp lần nữa. Nhưng nỗi ám ảnh lại bám víu tôi mãi không buông, thật xót xa. Đêm dài hãy mau qua đi và cuốn trôi hết chữ ” Buồn” Trong tôi, để ngày mai tôi sẽ lại nở nụ cười.